Yến Thanh Trì nghe câu trả lời không chút do dự của cậu, lại hỏi, "Vậy nếu tôi hôn cậu, cậu có bài xích không?"
"Cậu điên rồi sao!" Vệ Lam khiếp sợ nói, "Cậu là đàn ông đã có chồng!"
"Nếu tôi là độc thân, hoặc là đổi thành người khác, bạn bè của cậu đấy."
Vệ Lam nhìn y, vẻ mặt một lời khó nói hết, "Tôi chỉ xem các cậu là bạn."
Yến Thanh Trì câm nín, "Chúng tôi cũng không muốn ngủ cậu, yên tâm."
"Vậy là tốt rồi."
"Vậy giờ nhìn ra chưa?"
"Nhìn ra cái gì?" Vệ Lam hỏi y.
Yến Thanh Trì thấy cậu đủ chậm chạp trong chuyện tình cảm, "Nhìn ra cậu đối xử với anh ta không giống với những người khác, cậu thích anh ta."
Vệ Lam không nói gì, cúi đầu bóp bánh tart trứng.
Yến Thanh Trì thật sự không đành lòng, giật bánh tart trứng lại, "Đang êm đẹp, đừng làm hư bánh tart trứng."
Y nhìn Vệ Lam, "Hơn nữa, theo như cậu nói, dù anh ta say thật hay say giả, nhưng hôn cậu còn gọi tên cậu vậy chắc chắn là anh ta thích cậu, chỉ khác nhau ở chỗ say thật thì là tỏ tình, say giả thì là thử cậu. Giả say còn nói quên mất, chắc chắn là thử cậu rồi, muốn xem thử phản ứng của cậu, bởi vì anh ta không biết cậu có thích anh ta không, nên chừa lại bậc thang giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, còn có thể làm bạn. Mà say thật thì," Yến Thanh Trì nhìn cậu, "Có vài người say rượu, lúc ngủ dậy sẽ không nhớ gì hết thật đó, vậy thì không còn cách nào."
Vệ Lam hừ lạnh một tiếng, "Tôi không có tin anh ấy sai rượu thật đâu, anh ấy không có dễ say vậy đâu, cậu say thì anh ấy cũng chưa say được."
"Tôi uống rượu không có say được không?" Yến Thanh Trì cười nói.
"Anh ấy cũng vậy đó." Vệ Lam nói.
"Rồi cuối cùng anh ta là ai?" Yến Thanh Trì tò mò, "Không phải hôm bữa cậu nói không cách nào yêu đương, không người nào để thích sao? Tôi thấy cậu thích người đó lắm nha, không thì với tính cách của cậu, chắn chắn giờ người kia bị đập sml rồi, chứ mà ngồi ở đây do dự rối rắm? Rốt cuộc là ai? Tôi có quen không?"
Vệ Lam gật đầu.
"Tôi quen à." Yến Thanh Trì chà cằm nghĩ nghĩ, "Ai đây? Con trai, tôi quen, mà cậu còn rất thích người ta? Có người phù hợp điều kiện này sao?"
Vệ Lam tiếp tục gật đầu.
Yến Thanh Trì thấy mình bị cậu chọc trúng chỗ tò mò rồi, "Cậu nói đi, tôi chịu được."
Vệ Lam lại ngại ngùng, không biết nên mở miệng thế nào.
"Hôm nay cậu sao vậy? Cứ xoắn mãi, không giống cậu chút nào."
"Tôi......" Vệ Lam nhìn y, vẫn không nói ra miệng.
Yến Thanh Trì không ngờ Vệ Lam vẫn có một mặt ngây thơ thẹn thùng thế này, không thể không cảm thán sức mạnh vĩ đại của tình yêu, hoàng tử nhỏ sánh vai với trời đất năm nào đã trở thành hoàng tử đậu Hà Lan, "Giờ tôi phải chụp bộ dạng lúc này của cậu cho fan cậu xem mới đúng đấy, nhất định bọn họ sẽ thét chói tai a a a, em zai dễ xương qué."
Vệ Lam trừng mắt nhìn y.
"Trừng tôi làm gì, tôi nói sai sao?" Yến Thanh Trì đẩy đẩy cậu, "Nhanh lên, thẹn thùng ngại ngùng cái gì nữa, cuối cùng là ai?"
"Anh tôi."
"Anh cậu, anh cậu đến nỗi...... Anh cậu!!!!" Yến Thanh Trì không thể tin được, "Vệ Huân?!!"
Vệ Lam gật đầu.
Yến Thanh Trì thấy đầu mình hơi đau, "Vệ Lam," y nhìn Vệ Lam, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ hiền lạnh, tự nhiên một chút, "Tôi biết, chuyện tình cảm á, nó không liên quan gì đến giới tính, tính cách hay mấy cái khác, nhưng mà cậu phải biết, nếu người đó là anh cậu, thì các cậu......"
"Cậu nghĩ cái gì vậy, tôi và anh tôi không phải anh em ruột."
"Anh em họ cũng không được mà."
"Không phải anh em họ cũng không phải anh em bà con, hai chúng tôi không có quan hệ máu mủ, cũng không có quan hệ trên pháp luật, Giang Mặc Thần không nói với cậu sao, tôi theo họ mẹ tôi, anh tôi theo họ ba anh ấy, chỉ là trùng hợp cùng họ Vệ thôi."
Yến Thanh Trì thật kinh ngạc, "Anh ấy không có nói với tôi."
Vệ Lam "chậc chậc" hai tiếng, "Thấy chưa, anh ta không chân thành với cậu chút nào."
"Cậu có tư cách gì mà nói vậy, chính cậu cũng có nói với tôi đâu, cậu cũng không có một chút chân thành với tôi!"
"Tôi nghĩ Giang Mặc Thần nói với cậu rồi đó chứ." Vệ Lam đúng lý hợp tình nói, "Toàn thành phố X nhà nào có chút danh tiếng đều biết tôi và anh tôi không có quan hệ quyết thống, ngày nào cũng muốn nhìn hai chúng tôi đao kiếm gặp nhau kìa. Hai người các cậu sớm chiều ở chung, tất nhiên tôi phải nghĩ anh ta đã nói với cậu rồi."
Yến Thanh Trì cầm lấy di động, nhắn tin cho Giang Mặc Thần, "Vệ Lam và Vệ Huân không phải anh em ruột?"
Không bao lâu sau, Giang Mặc Thần trả lời y, "Đâu phải đâu, Vệ Lam không nói với em sao? Hai bọn họ không có quan hệ gì, chỉ là sau này cha mẹ kết hôn, gia đình hỗn hợp*."
*qt: trọng tổ gia đình => blended family, chưa tìm ra được tiếng Việt sao cho hay
"Gia đình hỗn hợp?" Yến Thanh Trì đưa điện thoại cho Vệ Lam.
Vệ Lam nhận lấy, thuận miệng giải thích, "Không đăng ký, không có giá trị pháp lý."
Cậu đang nhìn, đúng lúc Giang Mặc Thần nhắn tin khác đến: Anh thấy quan hệ của hai người không tệ, vậy mà cậu ta không nói với em à?
Vệ Lam động tay muốn đánh chữ, kết quả bị Yến Thanh Trì giật về, Vệ Lam bất mãn nhìn y, Yến Thanh Trì cười cười, trả lời Giang Mặc Thần, "Cậu ấy tưởng anh nói với em rồi."
Y bỏ điện thoại qua một bên, nhìn Vệ Lam, "Vậy là tối qua anh cậu uống say, gọi tên cậu hôn cậu."
Vệ Lam "Ừm" một tiếng.
"Nếu là người khác thì tôi không dám khẳng định, nhưng anh cậu thì chắc chắn là giả say."
"Tôi cũng thấy vậy đó!" Vệ Lam phụ họa, "Tôi năm nay hơn 20 tuổi mà tôi chưa từng thấy anh ấy uống say bao giờ, không lý do gì mà lần này say, còn hôn tôi hết!"
"Nên từ hôm trước tôi gặp cậu đến hôm nay đã xảy ra chuyện gì, mà có thể làm anh cậu dùng loại thủ đoạn này để thử cậu chứ."
"Sao tôi biết được." Vệ Lam nói.
"Hôm đó, cái ngày mà anh cậu đi xem mắt đó, sau khi về nhà cậu có nói gì với anh cậu không?"
"Nói chứ," Vệ Lam rất thẳng thắn chân thành, "Tôi nói với anh ấy đừng gấp kết hôn, để mấy năm nữa rồi kết hôn, bây giờ tôi chưa chấp nhận được, để tôi điều chỉnh lại tâm lý cái đã."
Yến Thanh Trì hiểu, "Vậy chắc chắn là vì cái này."
Vệ Lam vẻ mặt mộng bức, "Là sao?"
"Anh em người ta, anh hai đi xem mắt, em trai chỉ quan tâm chị dâu tương lai trông thế nào, dễ sống chung không, anh hai đi xem mắt cô ấy có thuận lợi không, có ai mà không chấp nhận được còn phải điều chỉnh tâm lý không hả, còn trễ vài mấy năm, có em trai ai mà đưa ra yêu cầu vậy không, có mình cậu."
Vệ Lam vẫn chưa hiểu lắm, bản thân cậu không có anh trai, lớn lên bên cạnh Vệ Huân. Bởi vì tuổi tác mà Vệ Huân gánh vác trách nhiệm anh trai, nhưng vì tính cách mà không giống với các anh trai bình thường lắm, nên Vệ Lam cũng không biết các anh chị em nhà khác sống chung với nhau thế nào, hơn nữa cậu chưa từng yêu đương nên khó tránh khỏi chậm tiêu trên phương diện này làm người khác giận sôi máu.
Yến Thanh Trì thấy vậy, đơn giản là nói thẳng, "Chắc là anh cậu thích cậu lâu rồi, chỉ là anh ta không nói với cậu, chắc sợ cậu không chấp nhận được, kết quả dục v0ng chiếm hữu của cậu với anh ta vượt qua tình thân anh em bình thường, nên anh ta mới muốn thử cậu thử, xem cậu có thích anh ta chút nào không."
Vệ Lam hiểu rồi, "Không nhìn ra nha, tâm tư của anh ấy cũng nhiều quá đó, còn thử nữa chứ, Vệ Huân mà cũng quanh co lòng vòng, đáng sợ."
"Còn không phải tại cậu chậm tiêu." Yến Thanh Trì phá đám nói.
Vệ Lam không hài lòng, "Rốt cuộc cậu là bạn tôi hay là bạn Vệ Huân, sao cậu cứ nói tôi hoài vậy."
"Tôi vẫn nghĩ hai người là anh em ruột nên dù thấy cậu bảo vệ anh cậu quá đáng thì cũng không để trong lòng. Nhưng rõ ràng cậu biết hai người không có bất kì quan hệ gì, anh ta đã bảo vệ cậu tới vậy rồi mà cậu cũng không có cảm giác gì."
"Hồi nhỏ anh ấy cũng đối xử với tôi vậy mà," Vệ Lam đúng lý hợp tình, "Làm anh trai thì đối xử tốt với em trai không phải bình thường sao?"
"Chỉ có mình anh cậu vậy thôi, cậu tìm người nữa cho tôi coi, để tôi xem xem anh trai nhà nào mà ưu tú như vậy."
"Tất nhiên là tìm không ra rồi," Vệ Lam rất đắc ý, "Nếu không sao tôi không gọi những người khác là anh đi, như anh tôi, chỉ có một người này thôi, lí mịt tịt."
"Không đúng nha Vệ Lam," Đột nhiên Yến Thanh Trì nhận ra, "Tôi thấy cậu chấp nhận chuyện này không phải ở mức độ "được" thôi đâu, quả thật là không hề có chướng ngại, cậu cứ chập nhận vậy đó hả? Không thấy không thể chấp nhận hay rối rắm chút sao?"
Vệ Lam nghe vậy, hơi kinh ngạc, "Tôi nên rối rắm chút sao?"
"Cậu không nên sao?"
"Nhưng từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng rối rắm mà, hơn nữa, anh tôi thích tôi, chuyện này không phải rất bình thường sao."
"Bình thường chỗ nào?" Yến Thanh Trì cảm thấy mình đã không hiểu nổi logic của Vệ Lam, "Không phải cậu luôn giả heo ăn thịt hổ, thật ra đó giờ cậu vẫn biết anh cậu thích cậu phải không."
"Đâu ra." Vệ Lam phủ nhận.
"Vậy sao cậu bình tĩnh quá vậy."
Vệ Lam gãi gãi cổ, "Chủ yếu là," cậu nghĩ nghĩ, "Chuyện này cũng không có gì để mất bình tĩnh mà."
Logic của Vệ Lam rất đơn giản, "Hôm bữa tôi nói với cậu rồi đó, đó giờ anh ấy quan tâm tôi nhất, thích tôi nhất, chẳng qua trước về tôi chưa từng nghĩ về mặt này thôi, nhưng cũng đâu phải không chấp nhận được. Hơn nữa, đó giờ tôi luôn chuẩn bị tâm lý, nếu hai chúng tôi đều không tâm tư yêu đương, đều không kết hôn, thì chúng tôi sẽ không kết hôn, tiếp tục cuộc sống hai người, vậy không phải kết cuộc cũng giống như anh ấy thích tôi sao?"
Từ lần trước cậu đoạt giải, từ câu trả lời Yến Thanh Trì đã biết Vệ Lam luôn nghĩ rất thoáng, nhìn Vệ Lam bá đạo sánh vai với trời đất vậy thôi, thực tế tâm tư thông suốt, tâm lý tốt đến hiếm thấy, nhưng giờ y vẫn không thể không cảm thán lại, loại tính cách này, chính là Vệ Lam.
Vệ Lam tiêu sái cả đời, tiêu sái đến mức cậu không có bao nhiêu lúc để do dự rối rắm, vĩnh viễn đều là có chuyện nói thẳng, không bao giờ làm mình khó xử. Cậu có thể chấp nhận, cậu mở rộng vòng tay, không để bụng không quan tâm đến những khúc chiết lẩn quẩn, chấp nhận thì thuận theo tự nhiên; không thể chấp nhận thì đứng đó nhìn, từ chối đến gần, không cho người ta cơ hội lì lợm la li3m. Thế giới của cậu, đơn giản, đơn thuần, tất cả đều phải xem tâm ý của cậu.
Yến Thanh Trì thấy may mà là cậu, nếu người gọi Vệ Huân nhiều năm là "anh" là một người khác, không phải Vệ Lam, thì Vệ Huân không suôn sẻ vậy đâu.
"Anh cậu rất may mắn đó, thích cậu chứ không phải là người khác."
"Tất nhiên." Vệ Lam cảm thán, "Người thiện giải nhân ý như tôi rất khó tìm có được không?"
"Bốn chữ thiện giải nhân ý này, trừ chữ "nhân" ra thì ba chữ còn lại có liên quan gì đến cậu sao?"
"Cậu mới chỉ đúng chữ "nhân" thôi đó." Vệ Lam tức cái mình.
Yến Thanh Trì cười cười, y đụng đụng cánh tay Vệ Lam, "Còn nhớ tiêu chuẩn chị dâu tương lai hôm bữa cậu nói với tôi không?"
Vệ Lam liếc y.
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Đẹp, dáng chuẩn, tốt tính, đây, tuy tính tình cậu không tốt lắm, nhưng ở trước mặt anh cậu thì cũng được, coi như là phù hợp đi. Phải có sự nghiệp của mình, nhưng không thể đặt nặng công việc quá, phải coi trọng anh cậu, có thể bao dung nhường nhịn anh ta, biết làm nũng, làm anh cậu cảm thấy tầm quan trọng của anh ta. Cái này hình như cậu cũng thỏa mãn được."
Vệ Lam kiêu ngạo gật đầu.
"Không thể quá dính người, phải độc lập một chút, lúc anh cậu bận thì đừng oán trách, phải hiểu cho anh ta, ủng hộ anh ta. Cái này cậu làm được," Yến Thanh Trì nhìn y, "Tôi chưa từng nghe cậu oán trách anh cậu bao giờ, trừ hôm nay."
"Đúng đó, tôi tốt với anh ấy lắm."
"Đừng so đo anh cậu có lãng mạn hay không, cũng đừng cảm thấy anh ta không thú vị. Vừa có thể chấp nhận dục v0ng khống chế của anh ta, vừa cho phép anh ta tự cho là đúng nhúng tay vào cuộc sống của cậu. Điểm này hình như cậu cũng thỏa mãn, đúng là cậu chưa từng tức giận vì anh ta nhúng tay vào cuộc sống của cậu bao giờ, còn rất nghe lời."
Vệ Lam mỉm cười gật đầu.
"Còn gì nữa, hiểu cho anh ta, đừng sợ anh ta, cũng đừng nghĩ muốn thay đổi anh ta, tôn trọng tính cách của anh ta. Vệ Lam," Yến Thanh Trì cảm thấy mình đã phát hiện được trọng điểm, "Mấy cái này cậu đúc kết từ người mình ra đúng không? Tổng kết lại, đây còn không phải thái độ của cậu với anh cậu sao? Cậu còn không biết xấu hổ nói đây là chị dâu lý tưởng của cậu."
..........